lý do là mua thêm giấy để sửa sang trang phục biểu diễn đã bị rách. Lạ lùng là tôi rất biết mọi áo quần biểu diễn đều còn nguyên, nhưng tờ giấy với những con số và nét chữ quen mắt không làm tôi ngạc nhiên! Kỳ quặc vậy. Tôi không ngạc nhiên. Cứ như là tôi đã biết hiển nhiên thủ quỹ sẽ làm điều này! Cứ như là tôi đang chờ đợi nó xảy ra!
- Không được đâu - Tôi nói.
- Mình lỡ làm mất tiền rồi. Tiền mình để trong cặp...
Câu nói dối trơ tráo quá. Tôi nổi giận:
- Tại sao không mất lúc nào, nhè lúc này mà mất?
- Tin hay không tùy cậu.
- Hãy báo cáo tiền bị mất đúng như cậu nói rồi sẽ họp lớp bàn xử lý.
- Từ trước tới nay luôn dẫn đầu toàn trường. Nay mà lộ chuyện bị mất tiền trong lớp cậu không sợ mang tiếng sao?
Tôi sững sờ. Thủ quỹ nhìn tôi thách thức. Nhìn nét mặt người bạn học từ ngày được giao giữ tiền đã thay đổi đến đáng sợ, tôi không biết nói sao. Quả thật suốt gần ba năm nay tôi tự hào đã đưa lớp luôn dẫn đầu toàn trường.
***
Chuyện vỡ ra vào cuối học kỳ hai, khi ai ai cũng mệt phờ với kỳ thi vừa xong và hai kỳ thi nữa còn sừng sững trước mắt. Nhưng đó là việc của dân khối mười hai. Còn lớp mười và mười một thì không. Đàn anh đàn chị chúng tôi nhìn lũ đàn em tung tăng bàn chuyện văn nghệ cuối năm mà thấy mình già mất rồi! Đoàn trường ướm mời lớp tôi biễu diễn lại hai tiết mục nổi đình nổi đám nhưng không đứa nào dám gật đầu. Thành tích hai tiết mục múa và thời trang từng khiến đứa nào cũng phổng mũi giờ đã xa xôi lắm rồi! Học. Học. Và học. Chúi mũi mà học.
- Vậy thì sẽ giao cho lớp mười một đảm nhận. Chỉ cần cho mượn trang phục là được.
Trưởng ban văn nghệ lớp tôi gãi đầu. Còn đâu nữa.
Lớp mười một đàn em phải tự mua vật lịệu về để làm. Và để cho chắc ăn là không mua thừa hoặc thiếu, không bị mua hớ, cả đội văn nghệ kéo nhau tới lớp tôi hỏi cần mua bao nhiêu giấy và bao nhiêu tiền vật liệu cho hai tiết mục này thì vừa đủ?
***
Cả lớp nhìn thủ quỹ thế nào thì nhìn tôi như vậy. Tôi phân bua mình không dính dáng tới một xu nào. Vô ích. Tôi nói tôi sẵn sàng nộp lại đầy đủ số tiền đó dù không tiêu xài một xu nào. Vô ích. Những ánh mắt khiến tôi phải nhìn xuống chân như một kẻ không thuộc bài. Cuối năm, có nhiều việc cần thông báo trước lớp, cảm giác mình nói không ai thèm nghe khiến tôi trở nên ấp úng.
Tôi đợi sự phán xét của cô giáo nhưng cô không nói gì. Chính sự không nói gì này đè nặng tim tôi. Bình xét cuối năm, tôi là lớp trưởng duy nhất của khối mười hai được đề cử danh hiệu giỏi toàn diện. Tất cả các cô thầy bộ môn đều khen tôi xứng đáng với danh hiệu này.
Chỉ cô giáo chủ nhiệm lặng im.
Thà cô la mắng, thậm chí là kỷ luật cũng được, nhưng hãy cho tôi được nói với cô. Các bạn nghĩ sao cũng đành. Nhưng cô... Tôi muốn nói với cô là tôi không hề phụ lòng tin của cô. Tôi vô tội. Tôi chỉ thiếu cương quyết mà thôi.
- Điều đáng nói là em khăng khăng em vô tội - Giọng cô buồn rầu - Thất vọng về thủ qũy, đã đành. Nhưng chính em mới là nỗi tổn thương lớn nhất, lớp trưởng!
Âm điệu của hai từ cuối cùng làm tôi đau đớn và bừng tỉnh.
***
Đại học năm thứ nhất, trong thời gian chờ đợi những sinh viên mới toanh hiểu nhau hơn, căn cứ thành tích đầu vào đạt điểm á khoa, thầy giáo chỉ định tôi làm lớp trưởng. Tôi từ chối. Thầy hỏi tại sao. Tôi thưa với thầy là tôi chỉ chăm học thôi, mà một lớp trưởng thì chăm chỉ là chưa đủ.